Trời lúc này đã nhập nhoạng tối. Những giọt nắng cuối cùng rơi vương vãi trên mái ngói, cố tỏa sáng lần cuối rồi tắt lịm. Không khí oi bức những ngày lặng gió khiến đôi bàn tay đan siết đổ mồ hôi, trở nên trơn tuột tưởng chừng chẳng thể giữ được nhau. Trúc Linh đợi "hai người lớn" đi khuất, cẩn trọng ghé vào tai Thanh Phong thì thầm:
"Bố anh hình như không thích em! Bác ấy cứ nhìn em chằm chằm."
Thanh Phong nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mai tóc cho Trúc Linh, nhìn cô lo lắng:
"Mẹ em hình như cũng không có thiện cảm với anh! Bác soi anh từ đầu đến chân."
Trúc Linh lững thững từng bước chân vô hồn bước xuống bậc cầu thang. Đó là lần đầu tiên cô bỏ Thanh Phong lại phía sau:
"Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà đã kết thúc rồi sao?"
Phong vội vã chạy theo níu lấy cánh tay Linh. Cô xoay người lại, bắt gặp nét mặt hoảng hốt của anh:
"Em nói linh tinh gì thế?"
Linh bật cười vì sự thật thà đến ngây ngô của anh:
"Em chỉ đùa thôi mà!"
Phong thở ra nhẹ nhõm như người vừa ở dưới mười tám tầng địa ngục được trở lên thiêng đàng. Đôi mắt anh dịu dàng như ánh sáng vì sao đầu tiên xuất hiện trên bầu trời ngày hôm ấy.
"Dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ mãi nắm tay nhau như thế này, được không em?". Phong vừa nói vừa đan tay mình vào tay Linh, giơ lên cao, đưa qua đưa lại.
Linh thẹn thùng nhìn anh, nụ cười duyên dáng nở trên khóe môi, khẽ tan trong ánh trăng bàng bạc. Lần thứ hai trong ngày cô lặp lại câu nói ấy:
"Em… đồng ý!"
***
2008
Tiếng trống trường báo hiệu giờ nghỉ giữa giờ vang lên rộn ràng. Những khuôn mặt ủ rũ đang gục xuống bàn bỗng trở nên vui tươi. Trúc Linh vội vàng gập sách vở lại, sau đó chạy ra cửa lớp tìm Thanh Phong. Bờ tường hằng ngày anh vẫn đứng dựa vào trong lúc đợi cô giờ trống trơn, lạnh lẽo. Lòng cô chùng xuống, hụt hẫng như đứa trẻ vừa đánh rơi mất cây kẹo ngọt.
Hôm nay anh không đến.
Linh nhìn trước ngó sau, lòng bứt rứt như có lửa đốt. Từ trước đến giờ cô không hề biết cảm giác chờ đợi một người lại khó chịu đến mức này, đơn giản vì Phong chưa bao giờ bắt cô phải đợi, dù chỉ một phút, một giây. Anh luôn là người đến trước trong mọi cuộc hẹn, luôn là người nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn phớt mỗi khi hai người gặp nhau. Có lần cô bâng quơ hỏi tại sao anh thường hôn lên trán cô như thế. Anh trả lời mình từng xem một bộ phim kinh dị, trong phim có một con quỷ có khả năng biến thành bất kỳ ai. Anh sợ có ngày nó biến thành anh đến lừa cô đi mất nên phải tạo ra cái mà anh gọi là "mật khẩu tình yêu" này, để cô biết chắc người đứng trước mặt là anh chứ không phải ai khác.
"Em nhớ nhé! Thanh Phong luôn hôn lên trán em!"
"Không hôn lên trán em chứng tỏ hắn không phải Thanh Phong."
Cô cười toét, nhưng khóe mắt lại cay cay như bị bụi bay vào.
Thế mà hôm nay anh nỡ không đến…
Cô chạy sang lớp anh, bạn anh bảo hôm nay anh không đi học. Cô gọi điện thoại, anh không nhấc máy, nhắn tin cũng không nhận được hồi âm. Cô thẫn thờ cả ngày hôm đó, chẳng thể tập trung làm bất cứ việc gì.
Liền mấy ngày sau Linh vẫn không trông thấy bóng dáng Thanh Phong. Cô bắt đầu nghĩ rằng anh đã bỏ rơi cô. Cô dùng đủ mọi lý lẽ để tự trấn an bản thân nhưng không thể ngăn nỗi sợ trong lòng ngày một lớn dần. Lẽ nào anh đã chán cô rồi, hay là gió vốn dĩ phải ngược xuôi khắp nẻo, chẳng thể mãi dừng lại bên cô?
Linh không biết phải làm gì ngoài việc ngày nào cũng chạy qua lớp tìm anh. Dấu chân cô in dọc khắp hành lang. Cô kiễng chân, chới với nhìn qua song sắt cửa sổ, ánh mắt ngập tràn hy vọng dừng lại nơi chỗ ngồi của anh, nhưng tất cả những gì nó nhận được chỉ là một khoảng trống mênh mang. Trái tim cô khó chịu như muốn nổ tung.
Cho đến một hôm cô thấy tại chỗ ngồi ấy xuất hiện chiếc balo quen thuộc.
"Thanh Phong! Tại sao anh…"
Cô lao đến trước mặt Phong, định chất vấn anh với hàng loạt câu hỏi, nhưng những câu chữ như bị nuốt vào trong không cách nào thành tiếng khi cô trông thấy bộ dạng tiều tụy của anh. Mái đầu anh rối bù, gương mặt hốc hác, đôi mắt ánh lên nỗi buồn xa xăm mà cô không cách nào nhìn thấu. Những giận hờn trong cô phút chốc tan biến như bong bóng xà phòng.
"Phong! Anh không sao chứ?" Cô lo lắng nghiêng đầu hỏi anh.
Thanh Phong không đáp, đôi mắt cụp xuống nhìn mặt bàn như muốn lảng tránh cô.
"Có chuyện gì thế anh?"
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy. Bàn tay ấm áp hằng ngày vẫn đan vào tay cô hôm nay lạnh ngắt, lạnh đến mức khiến cô khe khẽ rùng mình.
...